Tổng hợp và chia sẻ: chuyện hay lạ hot trên đời, world of tanks, lịch sử Việt Nam...

Tổng hợp 10 câu nói hay về nỗi buồn và ngày buồn nhất cuộc đời

NGÀY BUỒN NHẤT ! 
Sau một buổi học kết thúc…như một thói quen nó trở về ktx-nơi mà nó gắn bó ngần ấy năm trong quảng đời SV...

lúc này trong đầu nó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều ngoài việc về đến phòng nó sẽ ném cặp sách qua 1 bên vào lao lên giường ngủ 1 giấc thật là dài để lấy sức chiều nó còn phải đi học tiếp… khi đến phòng với 1 tâm trạng mệt mõi nó đẩy cánh cửa thật mạnh để cửa phòng được mở ra…cánh cửa từ từ được hé mở sau cú đẩy của nó…giờ đây đập vào mắt nó lúc này là 1 cảnh tượng hoang sơ, vắng lặng, buồn đến thê lương…

Chưa bao giờ căn phòng nó lại trống vắng đến vậy, họ-những người ở cùng nó đã ra đi, những chiếc giường trống không nằm im trơ trọi, đồ đạc hầu như đã được dọn đi nhiều vì không còn bề bộn như trước nữa… cả căn phòng giờ đây chỉ còn nó và 1 người anh khóa trên nhưng cũng đang loay hoay dọn đồ về quê để chờ ngày lãnh bằng tốt nghiệp và đi làm... cảm xúc trong nó giờ đây đang lẫn lộn lắm.. nó mệt, nó muốn ngủ nhưng nó lại chẳng thể nào ngủ được nữa rồi, nó thấy sao lòng buồn nhiều quá, rồi lại thấy trống vắng… nó đứng lặng người nhìn người đàn anh của nó nhặt từng món đồ cho vào vali mà lòng buồn không tả được vì có lẽ đây là lần gặp nhau cuối cùng... rất khó để có cơ hội đoàn tụ vì mỗi người một tỉnh thành khác nhau… 

Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì câu nói mà mọi người trong phòng thường hay nói với nó là “anh đi học đây hay anh về quê đây”… thì giờ đây câu nói mà nó nghe chỉ gói gọn trong 2 từ “tạm biệt”, kèm theo đó là một lời chúc “sức khỏe và nhớ khóa cửa cẩn thận vì giờ phòng còn có mình em thôi” nghe xong trong đầu nó tự mách rằng chiếc chìa khóa đã làm 3 năm nay giờ có dịp dùng tới rồi, nó nhớ mõi lần đi học hay đi chơi khuya về thì cửa phòng lúc nào cũng luôn luôn mở vì luôn có người bên trong nên k cần dùng chìa khóa để mở nhưng sau hôm nay thì phòng chỉ còn lại mình nó…

Nó phải tự bảo vệ bản thân cũng như tài sản bằng cách tự khóa cửa khi đi và mở khóa khi về… Suy nghĩ chợt tắt và rồi nó đáp lại câu chào tạm biệt và lời khuyên của anh nó bằng 1 cái cười nhẹ, mà không thể trả lời lại được thêm bất cứ lời nào nữa vì lúc này cổ họng nó đã nghẹn lại… nó là một con người lập dị… ít nói…không thích ồn ào…nội tâm… nhưng từ ngày dọn đồ lê thê từ bên ngoài vào ở cùng phòng… thì cái sự thân thiện, hòa nhã của mọi người đã tấn công dồn dập nó buộc nó phải mở lòng bằng cách chủ động bắt chuyện làm quen, hỏi han về nó đầu tiên chỉ là những câu xã giao như Ông tên gì? mày Quê quán ở đâu? Hay Cưng học ngành gì?... 

Rồi dần dần theo thời gian thì cái tình cảm giữa các thành viên trong phòng và nói cách khác là cái tình giữa những con người xa quê hương lên thành phố ăn học được gắn kết chặt chẽ với nhau hơn, nói chuyện thân thiện, tự nhiên hơn cũng từ đó những thói hư tật xấu của từng thành viên cũng được lộ rõ hơn nên khi nếu vô tình bắt gặp được thói xấu đó ở bất cứ nơi đâu thì cái hình ảnh của từng thành viên trong phòng tự động hiện ra trong đầu...chẳng hạn như trong phòng có anh ngủ ngáy rất to… mới mấy ngày đầu chuyển vào phòng thì chẳng có khi nào nó ngủ được vì tiếng ngáy đó ồn đến mức khó chịu… 

Và thời gian trôi qua… rồi đâu lại vào đấy tiếng ngáy ngủ đó cũng không thể làm nó thức giấc cho được và cho đến giờ đây nó muốn được nghe tiếng ngáy ngủ của anh đó cũng không còn được nữa vì người đã ra trường mất rồi… 

Bên cạnh những kỉ niệm đẹp về cái độ lầy lội của từng người thì cũng có những cái tốt không kém trong tình an hem.. chẳng hạn như khi có một thành viên nào đó trong phòng ra ngoài mua đồ ăn thì họ luôn gọi về để hỏi coi phòng nay có ai ăn gì không để họ mua về... khi bị ốm đau thì luôn luôn được ưu tiên miễn trong khâu vệ sinh phòng, và được mọi người còn lại chăm sóc tận tình… Khi mà nó đã thích nghi được nhịp điệu sống của căn phòng này, nó cũng đã nói chuyện nhìu hơn, vui vẻ hơn thì cũng chính là lúc mà mọi người lại rời đi bỏ mình nó ở lại… làm sao nó có thể chấp nhận được sự thật này… giờ đây ra vào căn phòng cũng chỉ còn lại có mình nó... HaizzzϹuộc sống vốn dĩ là những nốt nhạc thăng trầm rộng thênh thang lúc dâng tràn, khi tan biến rồi lại chìm sâu vào không gian đời người tựa như trang vở, đẹp hơn là nhờ ý thơ. Vậу xin hãу để kỷ niệm đẹp này mãi lắng sâu vào trong trí nhớ. Nhớ những lần vào mùa thi cả phòng cùng nhau học bài đến 2-3 giờ sáng, Nó nhớ những lần đi chơi tới khuya bắt những người trong phòng phải đợi cửa, nó nhớ tiếng guitar của anh học nhạc, nó nhớ cái áo blouse trắng của những anh học Môi Trường, nó nhớ những bộ sưu tập côn trùng của anh học Nông Nghiệp... tất cả những cảnh vật đó vẫn còn đây mà người thì đã đi mất… 

Và giờ đây, ngay lúc này nó ước gì mọi thứ có thể quay trở lại từ đầu… Nhưng có lẽ thời gian là thứ mà con người ta một khi đã mất đi thì chắc chắn không bao giờ có thể lấy lại được, quay lưng nhìn lại thực tế thì đây mới là cuộc sống có hợp có tan cũng như “bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải tàn” mới hôm qua trong căn phòng này... còn rộn rã tiếng cười, tiếng nói của tất cả mọi người, thậm chí là cho đến giờ đây những giọt rượu, giọt bia vẫn còn động lại trên sàn sau một cuộc vui ăn mừng các anh đã bảo vệ hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình và đó cũng chính là bữa tiệc chia tay của tất cả thành viên với nhau…Nhưng sáng hôm nay khi bình minh lên thì nó đành phải nói lời “tạm biệt”… 

Cuộc sống sinh viên có thể nói là quãng đường đẹp nhất của tuổi trẻ… cái tuổi mà có thể nhậu cả đêm nhưng sáng lại vẫn đến lớp như thường… cái tuổi mà mày mày tao tao… cùng nhau xem đá banh, cùng nhau cà phê tán dóc cả ngày mà không bao giờ bị áp lực bởi cuộc sống bởi đồng tiền… Và rồi thời gian thấm thoát trôi qua cái quãng đời sinh viên ấy sẽ không bao giờ còn nữa mọi thứ sẽ chìm vào quá khứ nhưng trong nó sẽ luôn nhớ mãi, luôn giữ mãi cái hình ảnh về phòng B7-316 mãi thôi… 

Hít 1 hơi thật dài nó tự nhủ giờ đây việc mà nó cần làm là tiếp tục đương đầu với sự thật chấp nhận sống những chuỗi ngày cô độc trong căn phòng này cho đến ngày ra trường thôi và nó cũng không quên thầm chúc cho những người anh cùng phòng khóa trên của nó lời chúc sức khỏe và luôn luôn thành công trên con đường mà mình đã chọn./.



Nguồn: #WriteToInspire