BỊ ĐÁNH CHẾT VÌ KHÔNG CHẤP HÀNH NỘI QUY NHÀ TÙ
Trong khi những trải nghiệm khủng khiếp của tù binh Đồng Minh trong các nhà tù Nhật Bản được biết đến khá nhiều thì những trải nghiệm của dân thường bị người Nhật bắt giam ít được ghi nhận.
Sự đối xử tàn bạo đối với thường dân - đàn ông, phụ nữ và trẻ em, dưới bàn tay của người Nhật là chuyện phổ biến. Những thường dân đó chỉ đơn giản là đã bị cuốn vào cuộc chiến, đã ở không đúng nơi và không đúng lúc khi chiến tranh nổ ra.
Có nhiều gia đình châu Âu khắp nơi thuộc Đông Ấn Hà Lan, nay chủ yếu là Indonesia. Vào giữa năm 1942, họ đã bị quân Nhật vây ráp và tống vào trại giam. Khẩu phần ít ỏi, điều kiện sống tồi tàn và sự tàn bạo là cảnh sống thường ngày của họ.
Lise Kristensen, người Na Uy (là một bé gái 10 tuổi vào năm 1944) đã kể về chuyện cô giáo Helena bị trừng phạt vì tội không chấp hành nội quy của trại.
Một ngày nọ, khi chúng tôi đang học về nước Anh thì lính canh Nhật Bản xông vào qua cửa ở phía đối diện nhà thờ. Chúng tôi vừa vẽ hình dạng bản đồ của Quần đảo Anh, và đã phát họa ranh giới các xứ Scotland, Anh, Ireland và xứ Wales. Tôi đang bắt đầu tô màu xứ Wales bằng bút chì màu đỏ đậm thì nghe thấy một tiếng vang phía sau.
Lính canh đang chạy dọc theo phía sau nhà thờ về phía chúng tôi. Cô Helena đang cố gắng một cách tuyệt vọng để thu nhặt bút chì và giấy, còn tôi thì theo bản năng đã nấp xuống dưới băng ghế để tránh đường. Tôi nằm co ro trên sàn nhà, nhìn những đôi ủng đen khủng khiếp đá vào những đứa trẻ không kịp tránh, giẫm lên những bút màu và bút chì. Tôi nhắm mắt và bịt tai lại.
Khi tôi mở mắt ra, tôi có thể thấy hình dáng của cô Helena đang bị kéo dọc theo sàn nhà về phía cửa hướng ra vườn. Cô ấy khóc và mặt dính đầy máu, tôi nằm dưới băng ghế cho đến khi lính canh đi. Gần như ngay lập tức tiếng kêu “tenko !” [tập họp] vang đến từ bên ngoài.
Tôi bắt gặp Mẹ tôi trong vườn khi chúng tôi lao về phía dòng người đang xếp hàng. Mẹ tôi kiểm tra xem tất cả chúng tôi có đeo số tù không và chúng tôi ra nơi tập họp. Cô Helena không ở trong hàng; cô ấy đang đứng giữa hai người lính Nhật đang đối mặt với chúng tôi. Lát sau, một sĩ quan Nhật xuất hiện. Tôi nhìn khuôn mặt cô giáo thân yêu của tôi khi ông ta đến gần. Cô ấy trông rất, rất sợ hãi, máu trên mặt hòa lẫn với nước mắt.
“Tù nhân không tuân theo mệnh lệnh”, giọng ông ta bùng nổ như muốn làm rung chuyển nền móng ngôi nhà thờ. “Không học gì hết”, ông tiếp tục, “chỉ học bằng tiếng Nhật thôi. Tù nhân phải bị trừng phạt”.
Ông gật đầu với một trong những người lính. Người đó tiến lên một bước và giơ khẩu súng trường lên cao. Với tất cả sức lực của mình, anh ta đập nó vào một bên đầu của cô Helena. Một bên mặt cô bị toét và cô lập tức ngã xuống sàn.
Một vũng máu hình thành trên mặt đất và cảnh tượng đó khiến một trong những người phụ nữ ngất xỉu. Phụ nữ xung quanh tôi đã khóc và những đứa trẻ học trò của cô Helena vùi mặt vào váy áo của mẹ chúng.
Tôi nhìn. Tôi thảng thốt nhìn trong sự hoài nghi, nhưng tôi tiếp tục theo dõi vì muốn cô Helena đứng lên, tôi muốn sự việc kết thúc. Thật đáng kinh ngạc tôi nhận thấy một chuyển động nhẹ trong mắt cô giáo của tôi. Viên sĩ quan cũng nhận thấy điều đó và một lần nữa ra hiệu cho những người lính, họ giúp cô đứng lên. Cô ấy rất chao đảo nhưng cuối cùng, những người lính đã bước lui khi cô ấy có thể tự đứng vững.
Cô ôm lấy một bên đầu khi máu thấm từ giữa các ngón tay. Tôi không thể tưởng tượng được rằng có nhiều máu đến từ một vết thương như vậy. Máu loang trên áo và váy cô, và nhỏ xuống đất khô. Tôi không thể tin rằng cú đánh vào đầu đã không giết cô ấy, cô vẫn đứng yên và mặc dù cô ấy đang khóc, tôi có thể thấy cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn trong giây lát.
Viên sĩ quan Nhật Bản gật đầu với một người lính, anh ta liên tục tấn công cô giáo bằng báng súng một cách dữ dội cho đến khi cô gục xuống một lần nữa. Tôi cố gắng chạy về phía trước và bảo họ dừng lại, nhưng mẹ tôi ôm chặt lấy vai tôi và không để tôi đi. Sau đó, người lính kia tham gia bằng cách đá cô giáo.
Tôi che mắt để khỏi nhìn nhưng không thể chặn tiếng động. Tiếng đánh, tiếng đá cứ lặp đi lặp lại làm tôi cảm thấy buồn nôn, mặc dù tôi không có gì trong bụng. Họ đánh đá cô trong ngót một phút; Tôi mở mắt ra. Cô ấy như cục bột, không nhúc nhích.
Đến lúc đó đám phụ nữ và trẻ em đã thành điên loạn; những tiếng thét và tiếng la hét vang vọng xung quanh khu nhà khi lính canh kéo cô Helena đi. Viên sĩ quan thuyết giảng về sự vâng lời và sự trừng phạt, sau đó bảo chúng tôi giải tán.
* Vụ việc được kể lại trong cuốn hồi ký của Lise Kristensen: “Cánh cửa màu xanh: Câu chuyện đáng kinh ngạc của một bé gái về sự sống trong các trại tù binh của Nhật Bản ở Java”, dường như đã xảy ra vào đầu năm 1944.
Trong khi những trải nghiệm khủng khiếp của tù binh Đồng Minh trong các nhà tù Nhật Bản được biết đến khá nhiều thì những trải nghiệm của dân thường bị người Nhật bắt giam ít được ghi nhận.
Sự đối xử tàn bạo đối với thường dân - đàn ông, phụ nữ và trẻ em, dưới bàn tay của người Nhật là chuyện phổ biến. Những thường dân đó chỉ đơn giản là đã bị cuốn vào cuộc chiến, đã ở không đúng nơi và không đúng lúc khi chiến tranh nổ ra.
Có nhiều gia đình châu Âu khắp nơi thuộc Đông Ấn Hà Lan, nay chủ yếu là Indonesia. Vào giữa năm 1942, họ đã bị quân Nhật vây ráp và tống vào trại giam. Khẩu phần ít ỏi, điều kiện sống tồi tàn và sự tàn bạo là cảnh sống thường ngày của họ.
Lise Kristensen, người Na Uy (là một bé gái 10 tuổi vào năm 1944) đã kể về chuyện cô giáo Helena bị trừng phạt vì tội không chấp hành nội quy của trại.
Sự tàn bạo và dã man của quân đội Nhật trong thế chiến 2 |
Lính canh đang chạy dọc theo phía sau nhà thờ về phía chúng tôi. Cô Helena đang cố gắng một cách tuyệt vọng để thu nhặt bút chì và giấy, còn tôi thì theo bản năng đã nấp xuống dưới băng ghế để tránh đường. Tôi nằm co ro trên sàn nhà, nhìn những đôi ủng đen khủng khiếp đá vào những đứa trẻ không kịp tránh, giẫm lên những bút màu và bút chì. Tôi nhắm mắt và bịt tai lại.
Khi tôi mở mắt ra, tôi có thể thấy hình dáng của cô Helena đang bị kéo dọc theo sàn nhà về phía cửa hướng ra vườn. Cô ấy khóc và mặt dính đầy máu, tôi nằm dưới băng ghế cho đến khi lính canh đi. Gần như ngay lập tức tiếng kêu “tenko !” [tập họp] vang đến từ bên ngoài.
Tôi bắt gặp Mẹ tôi trong vườn khi chúng tôi lao về phía dòng người đang xếp hàng. Mẹ tôi kiểm tra xem tất cả chúng tôi có đeo số tù không và chúng tôi ra nơi tập họp. Cô Helena không ở trong hàng; cô ấy đang đứng giữa hai người lính Nhật đang đối mặt với chúng tôi. Lát sau, một sĩ quan Nhật xuất hiện. Tôi nhìn khuôn mặt cô giáo thân yêu của tôi khi ông ta đến gần. Cô ấy trông rất, rất sợ hãi, máu trên mặt hòa lẫn với nước mắt.
“Tù nhân không tuân theo mệnh lệnh”, giọng ông ta bùng nổ như muốn làm rung chuyển nền móng ngôi nhà thờ. “Không học gì hết”, ông tiếp tục, “chỉ học bằng tiếng Nhật thôi. Tù nhân phải bị trừng phạt”.
Ông gật đầu với một trong những người lính. Người đó tiến lên một bước và giơ khẩu súng trường lên cao. Với tất cả sức lực của mình, anh ta đập nó vào một bên đầu của cô Helena. Một bên mặt cô bị toét và cô lập tức ngã xuống sàn.
Một vũng máu hình thành trên mặt đất và cảnh tượng đó khiến một trong những người phụ nữ ngất xỉu. Phụ nữ xung quanh tôi đã khóc và những đứa trẻ học trò của cô Helena vùi mặt vào váy áo của mẹ chúng.
Tôi nhìn. Tôi thảng thốt nhìn trong sự hoài nghi, nhưng tôi tiếp tục theo dõi vì muốn cô Helena đứng lên, tôi muốn sự việc kết thúc. Thật đáng kinh ngạc tôi nhận thấy một chuyển động nhẹ trong mắt cô giáo của tôi. Viên sĩ quan cũng nhận thấy điều đó và một lần nữa ra hiệu cho những người lính, họ giúp cô đứng lên. Cô ấy rất chao đảo nhưng cuối cùng, những người lính đã bước lui khi cô ấy có thể tự đứng vững.
Cô ôm lấy một bên đầu khi máu thấm từ giữa các ngón tay. Tôi không thể tưởng tượng được rằng có nhiều máu đến từ một vết thương như vậy. Máu loang trên áo và váy cô, và nhỏ xuống đất khô. Tôi không thể tin rằng cú đánh vào đầu đã không giết cô ấy, cô vẫn đứng yên và mặc dù cô ấy đang khóc, tôi có thể thấy cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn trong giây lát.
Viên sĩ quan Nhật Bản gật đầu với một người lính, anh ta liên tục tấn công cô giáo bằng báng súng một cách dữ dội cho đến khi cô gục xuống một lần nữa. Tôi cố gắng chạy về phía trước và bảo họ dừng lại, nhưng mẹ tôi ôm chặt lấy vai tôi và không để tôi đi. Sau đó, người lính kia tham gia bằng cách đá cô giáo.
Tôi che mắt để khỏi nhìn nhưng không thể chặn tiếng động. Tiếng đánh, tiếng đá cứ lặp đi lặp lại làm tôi cảm thấy buồn nôn, mặc dù tôi không có gì trong bụng. Họ đánh đá cô trong ngót một phút; Tôi mở mắt ra. Cô ấy như cục bột, không nhúc nhích.
Đến lúc đó đám phụ nữ và trẻ em đã thành điên loạn; những tiếng thét và tiếng la hét vang vọng xung quanh khu nhà khi lính canh kéo cô Helena đi. Viên sĩ quan thuyết giảng về sự vâng lời và sự trừng phạt, sau đó bảo chúng tôi giải tán.
* Vụ việc được kể lại trong cuốn hồi ký của Lise Kristensen: “Cánh cửa màu xanh: Câu chuyện đáng kinh ngạc của một bé gái về sự sống trong các trại tù binh của Nhật Bản ở Java”, dường như đã xảy ra vào đầu năm 1944.